30! 30! Ba mươi tuổi nhìn lại mình!
Tại thời điểm soạn bài viết này, Tôi 30.5 tuổi.
Nếu bi quan, thì đã đi hết nửa đời người. Cô giáo nói với tôi: Sau này khi đầu đã bạc, sức khỏe đi xuống, mắt đã kèm nhèm, mồm miệng ăn không còn ngon thì làm sao tận hưởng được hương vị cuộc sống như hồi còn xuân trẻ được?
Hóa ra đây chính là một trong những nỗi sợ lớn của tôi, và cũng là một áp lực rất lớn mà tôi tự đặt lấy cho chính mình: ấy là Sợ không kịp đạt được những thành công quý giá khi tuổi đời còn đang trai trẻ.
Trên báo đài thật không khó để nhìn thấy những câu truyện thành công từ những nhân tài trẻ tuổi và có được cuộc sống bao người mơ ước. Song khi nhìn vào thực tế từ những người anh, chị xung quanh, phải chấp nhận rằng thành công lớn sẽ đòi hỏi rất nhiều cố gắng và nỗ lực kinh khủng; chưa kể còn phải là nỗ lực thông mình kết hợp cùng nhiều nhân duyên khác. Trên thực tế, để đạt được bứt phá và có được cuộc sống như bao người mơ ước là việc không dễ dàng và không thể nhanh chóng cho tất cả mọi người.
Nếu quay về những ngày tuổi 20 mà có được những kinh nghiệm này, tôi tin bản thân sẽ tiết kiệm được nhiều năm quý giá của cuộc đời. Vài năm thành công sớm hơn là những người xung quanh đã được nhờ cậy, giúp đỡ được nhiều người, tự bản thân và gia đình được tận hưởng một cuộc sống tốt hơn, một cuộc sống chất lượng.
Tôi cũng muốn viết những lời này cho cháu trai (An), cháu gái (Hân) của tôi, để các cháu sẽ luôn có một chiếc bản đồ xịn xò, chiếc "google maps" chỉ đường giúp các con vươn tới được những ước mơ của mình trong một cuộc sống rộng lớn, lộn xộn, loằng ngoằng và rất dễ lạc lối này.
Blog cũng viết cho chính tôi, để tôi nhìn lại chặng đường mình đã qua, nhấm nháp những ngốc nghếch dại khờ của bản thân, đánh giá lại, rút ra những bài học quan trọng và sẵn sàng cho những thành công sắp tới của mình.
Mong qua Blog này giúp tôi kết nối được với những người bạn hào sảng, cùng tôi hướng đến mục tiêu độc lập, tự do và đạt được cuộc sống hạnh phúc thực sự.